Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

BEFORE SUNRISE (Trước lúc bình minh)

Đã từng nghe một câu rất hay thế này "Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả cuộc đời". Tuổi trẻ có quá nhiều những cú hích mà người ta vẫn gọi là crush, để rồi nhận ra chẳng biết cảm xúc nào là thật là giả.

Mình thích những thứ chóng vánh, đến nhanh đi nhanh cho nên cứ vô tình đánh mất đi những điều thi vị trong cuộc sống vốn dĩ đã rất vội vàng này. Cũng như cái cách mà mình đắm chìm trong thế giới của "Before sunrise" - một thứ gì đó không rõ ràng chẳng thể gọi thành tên. Bỗng dưng 2 con người của 2 thế giới lướt qua cuộc đời nhau gieo nên một cái bóng quá lớn trong lòng người còn lại. Mặc định người ta gọi đó là duyên thì cái duyên này lại chẳng thể liền mạch, bị đứt quãng bởi thời gian, không gian, quá trình, hệ tư tưởng hay thậm chí là bị đứt quãng bởi chính cái duyên ấy.
Mình sẽ không nói "Before Sunrise" là một bản tình ca, bởi vì đây thực ra chỉ là một khúc dạo đầu, một đoạn nhạc lấp lững khi mà chất giọng truyền cảm của ca sỹ chưa cất thanh.

Nàng ngồi đấy trong một khung cảnh chẳng mấy lãng mạn, một sự sáo trộn của những người xung quanh vô hình hay hữu ý kéo nàng lại gần chàng, một nhà văn lãng mạn không mấy tên tuổi. Vậy mà kỳ lạ làm sao, sự duyên dáng ấy của chàng tách nàng khỏi thực tại và có lẽ trong suốt cuộc đời mình nàng chưa bao giờ gặp một người nào hợp với mình như thế . Nhưng mà như người ta vẫn thường nói "Duyên là do trời, phận là do mình", nên nàng phải chăng chỉ xem đây là một đoạn duyên của đời mình mà thôi.

Phải vậy thì "Before Sunrise" mới kết thúc trong sự tò mò của bao nhiều người để mở ra cánh cửa của "Before Sunset", khi mà những âm từ đầu tiên trong bản tình ca ấy được cất lên mang theo nỗi buồn và cả sự từng trải.

#23022017 #zhirou #Triplebefore #Bobabefore #Beforesunrise #Beforesunset #Beforemidnight

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

THANH XUÂN

Vậy là cũng qua cái thời lùng sục các bộ phim về “thanh xuân” để xem. Cái từ thanh xuân được định nghĩa một cách đen thùi lùi trong mấy bộ phim Trung Quốc như “Gửi thanh xuân” hay “Năm tháng vội vã” chẳng qua chỉ là giai đoạn từ khi nhận giấy báo đại học cho đến cái ngày mà bạn nhận ra tất cả bạn bè xung quanh mình thay đổi, mỗi người đều cố gắng lựa chọn cho mình một lối đi riêng và vô tình sợi dây liên kết giữa “chúng tôi” ừ thì là giữa bạn và người ấy đứt đi tựa bao giờ.

Thanh xuân của tôi trải qua một vài mối quan hệ đẹp, một số thì lững chững giữa ranh giới của đẹp và xấu, giữa rõ ràng và mờ mịt chẳng thể gọi tên nhưng rồi thì cho đến cuối của đoạn thanh xuân theo nghĩa trên phim này, chẳng mấy mối còn quan trọng nữa. Mà cũng buồn ghê gớm, bởi vì tôi sống trong một thành phố bé tí ti và trong một đất nước của những ngày tháng bò rờ rờ phát triển thế nên những đứa có khả năng một chút, điều kiện một chút đều cố gắng vươn tới những bến bờ hoa lệ hơn; một số khác thì ra nước ngoài Anh, Mỹ, Pháp, Nhật, Singapore…để trông chờ vào một tương lai có lẽ là đẹp hơn, huy hoàng hơn hay bọn chúng cũng nghĩ vậy là oách hơn. Trở lại với vùng trời bé nhỏ của tôi, chẳng muốn đổ lỗi cho hoàn cảnh khiến chúng tôi xa hơn đến mấy múi giờ nên chúng tôi chẳng còn thân thiết như trước, thực chất chỉ bởi vì chúng tôi đều đang thay đổi và trưởng thành theo những hướng khác nhau mà thôi.
Kết quả à, thì rằng dần dần những mối quan hệ xung quanh tôi đang tan ra và hòa vào những mối quan hệ khác, một số nữa thì bốc hơi chẳng biết thế nào mà lần. Sự nghiệp thì đứa nào cũng lông bông và bất định; quá đủ cho một thanh xuân và giờ đây chúng tôi đang và sẽ lao vào những vòng xoáy mới mà chúng tôi lựa chọn, một vài trong chúng tôi sẽ quên đi những người khác cho đến khi được vô tình nhắc lại ở một nơi nào đó của tương lai, hoặc tệ hơn chúng tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời nhau như nhế.

#thanhxuan #zhirou #14022017 #valentine